Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

5 ANH EM TRÊN MỘT CHIẾC GIƯỜNG XINH

      
"Tào Lao Gà" pdf tải miễn phí Tại đây

Tào Lao Gà, Vẹo Rồng, Ông Ve Chai hiện bán tại Nhà sách 44 Tràng Tiền, 5 Đinh Lễ  (Hà Nội)
và Nhà sách 104 Nguyễn Văn Cừ (HCMC)
Nhập viện trong trạng thái viêm nhiễm li bì nên khi tỉnh giấc anh nhận thấy mình chênh vênh mép giường, cảm giác nao nao sắp rơi xuống vực. Thì ra anh chung giường với một tay đô con bò mộng. Đoán hắn bằng nửa tuổi anh nhưng thân xác thì gấp đôi.
Dù đã trở đầu đuôi thì cái sự chung giường bệnh vẫn là điểm nhấn sáng chói của ngành y tế nước nhà. Giường một mét lạnh giá rõ hai đầu người và khúc giữa chung nhau lùng bùng mấy cái chăn to. Bới móc đống chăn, anh thấy tay “hàng xóm” nguyên si giày thể thao hãng Nike to sụ đang khò khò gáy. Giày được bọc túi ni lon trong suốt. Hắn giải thích sau đó: “Nằm viện 2 tháng em mất 2 đôi giày. Đành nguyên giày đi ngủ”. Được cái hắn cũng biết điều nên tối hôm sau đôi giày từ dưới chân chạy lên đầu thay gối.
Không chỉ có nhiều chuyện lạ với tay hàng xóm. Một căn phòng 50 mét vuông có tới ba chục con bệnh viêm nhiễm tiêu hóa cùng ngần ấy người nhà nếu ít chuyện mới gọi là lạ. Khắp nơi người ăn, kẻ thụt, tiếp nước liên miên. Cười, khóc, chém gió…đủ cả. 40 năm sau chiến tranh oánh nhau, bệnh viện anh nằm, thực ra, vẫn giống một bệnh viện dã chiến. Sự khác nhau có nhẽ ở chỗ giờ có nhiều điện thoại quá. Inh ỏi đổ chuông. Ầm ầm tiếng gọi.
“Reng…reng…Alô, bác Hòa ạ, em xin báo bác tin vui, ông nhà mình “xì hơi” được rồi! Mừng quá!”
“Reng…reng…Alô, bố nó à, em bật loa nhé, bố động viên con một câu: “Tũn ơi! Cố rặn đi con! Ỉa được mới trở thành phi công anh hùng được!”
Cũng phải mất  2-3 hôm anh mới quen với tập thể nằm chung.
Tuy nhiên, cũng có thứ khó quen. Như chuyện xảy ra cách đây mấy hôm.
Đêm đông mơ màng bỗng có tay ai đó xục xạo “vùng cấm” chim anh. Tay nắm chim anh rồi tay rụt vội. Liệu có gì chộn rộn bằng bị sờ chim ngay trên giường và trong đêm thanh vắng?
Choàng mở mắt anh nhận ra cô vợ trẻ tay hàng xóm cùng giường đang bối rối. Anh đoán dưới đống chăn ngồn ngộn, nàng đã định hướng sai khi lùa bô cho ông xã mới phẫu thuật đi tè. Là anh suy diễn, sờ chim anh, lập tức nàng nhận ra bé cái nhầm. Dù anh đã quả quyết: “Không sao!” nhưng cả tuần sau đó cứ thấy anh là nàng đỏ mặt. Chưa hết, như để “lại quả”, chỉ sau đó vài hôm, thằng con trai 20 tuổi ngái ngủ của anh cũng “dò mìn” nhầm sang chim hàng xóm. Có điều, tay đô con bò mộng có thâm niên nằm viện, bình thản bảo với con anh rằng: “Cảm ơn! Đây chưa buồn…”.
Ra viện anh mang những trải nghiệm chung giường bệnh ra chia sẻ với đám bạn. Có thằng bảo: “Ăn thua gì, Tao nằm khoa tim mạch bệnh viện BM còn 5 anh em trên một chiếc giường xinh. Đàn ông, đàn bà nằm ngồi la liệt, buồn vui lẫn lộn cả”.
Rồi hắn hài hước: “Chính ra phải gọi là đi NGỒI viện mới đúng”. 

                                                                                                  Ha Noi 4.2012