Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

3 KHÚC NGOẶT GOLIATH

ÔNG VE CHAI đã in xong. Muốn gửi tặng bạn bè khắp nơi như mọi lần nhưng thấy
không đủ sức, thời gian. Mong bạn bè lượng thứ. 
ÔNG VE CHAI hiện có bán tại 5 Đinh Lễ, Hà Nội. Tại đây có bán Tào Lao Gà và Vẹo Rồng và một số hiệu sách ở Hà Nội, Sài Gòn.


Truyện tâm lý tình cảm xã hội ủy mỵ loanh quanh.
Dưới 18 tuổi nên cân nhắc khi đọc!
1.

Goliath Mao Co

Goliath của gã không màu mè xanh đỏ như phần lớn những con vẹt Châu Á và Nam Mỹ mà  xám xịt từ chân tới cổ, trừ miếng vá đỏ tươi trên má thường biến màu mỗi khi cậu buồn hoặc vui. Cậu có bộ mào dựng ngược, ngang tàn và kiêu hãnh như  mấy thủ lĩnh Da Đỏ dù cậu có xuất xứ lục địa Đen. Vì bộ mào, cậu có tên Vẹt Mào Cọ còn cái tên Goliath được đặt do kích thước nghênh ngang của cậu. Tra cứu thì biết! Vẹt Goliath đứng đầu “Sách Đỏ”.
Goliath được ông nội gã, một nhà buôn giàu có thời Pháp mua lại từ một lão buôn vải Ấn Độ với giá đủ mua căn nhà mặt phố. Nhiều tiền nhưng không đắt vì Goliath đáng giá đến từng xu. Khách khứa các thời vào mua hàng nhà gã ở phố Hàng Gai đều phấn khích bởi những màn giao lưu vui nhộn với Goliath. Thời Tây cậu chào: “Bonjuor Madame! Bonjour messier!” còn thời cách mạng cậu đổi giọng: “Chào ông bà Liên Xô!”. Tây Ta kháo nhau đến ngó nghiêng Goliath đông lắm và vì vậy hàng bán vèo vèo.
Đâu chỉ vậy. Goliath còn cứu cả gia đình gã. Chuyện tày đình xảy ra vào những năm 50 cải cách. Hê hê, ông nội gã chăm chỉ và cần kiệm lại tính toán như thần nên mắc cả hai tội: Là "Địa chủ gian ác ở quê"  và "Tư sản bóc lột trên phố”. Mọi giãi bày từng nuôi dấu cán bộ và hiến vàng cho chính phủ không lay chuyển được ý chí sắt đá của đội cải cách điều tra tại nhà. Đúng lúc vô vọng, Goliath lên tiếng. Cậu sà xuống đậu trên vai một đội viên cải cách, nghiêng đầu ngây ngô rồi lanh lảnh: “Nhà cháu nghèo lắm! Nhà cháu đói ăn!”. Các đội viên trẻ tuổi đều mới thoát ly chăn trâu, cắt cỏ còn đó tình yêu với chim muông, bất ngờ được một mẻ cười nắc nẻ. Ông nội gã nhờ vậy thoát nạn.
Đâu chỉ mua vui, Goliath biết giá trị của mình. Gặp những kẻ đối xử lìu tìu hay đám trẻ con chọc ghẹo, cậu thường đậu tít trên chiếc đồng hồ cổ treo giữa nhà, nhìn xuống quần chúng mà rành rọt: “Không phải vẹt Bách Thảo! Ta là Goliath!”.
Cứ thế, Goliath dểnh dang sống xuyên nửa thế kỷ qua vài chế độ với 3 đời nhà gã cho đến ngày đại họa xảy ra - Ngày có dịch cúm gia cầm SARS. Người ta đi từng nhà bắt tiêu hủy và tiểm chủng gia cầm.  Vì quá nổi danh Goliath không thể trốn tránh như đám gà vịt loàng xoàng và chim chóc liu xiu trong phố. Mũi tiêm định mệnh không rõ có cứu cậu khỏi lây nhiễm SARS không chỉ biết nó khiến cậu bỗng nhiên im bặt.
Cũng từ đó gã buồn chẳng thiết làm ăn. Lũ trẻ quanh phố giờ gọi Goliath của gã là “Vẹt Xã Điền” chắc ám chỉ cậu thuộc dạng câm điếc. Ngày vài lần gã thần người ngắm Goliath ủ ê và rủ rỉ với cậu về những ngày chói lọi hào quang.

2.
Gần chục năm im lặng, bỗng dưng sáng nay Goliath cất lời. Đầu tiên là những âm “ùng” “oàng” nặng nề, sau thì Goliath nhọc nhằn hắt ra cả câu.
Gã sửng sốt, tim đập rộn ràng, nước mắt tự nhiên lăn trên má. Bồi hồi, thương cảm gã không quan trọng Goliath nói gì. Mãi đến khi nhận ra Goliath vẫn tha thiết nhìn mình cất giọng thì gã mới chú ý lắng nghe. Mũi tiêm ngày nào khiến Goliath giờ có giọng hao hao Xứ Nghệ, bay và nhẹ. Cậu gắng gượng lắm nên tiếng phào phào nhát gừng. Gã không muốn làm Goliath buồn khi chưa bắt được rõ tiếng cậu nên hồi hộp  gọi điện cho mấy thằng bạn thân có nhiều kỷ niệm với Goliath đến nghe thử.
Ông bạn nhà thơ chăm chú lắng nghe Goliath rồi phán:
- Cậu bảo: “Bờm dáng bung xung”. Chắc cậu lo cho bộ dạng của mình!
Miếng vá trên má Goliath vẫn tím ngắt. Cậu đâu nói vậy.
Đến lượt ông bạn bác sỹ:
- Rõ là “Buồn đái rưng rưng”. Cậu già rồi chắc bị tiểu đường, viêm tiền liệt tuyến hoặc sỏi thận nên mót đái suốt ngày.

Nhưng vẫn sai. Miếng vá không những vẫn tím ngắt mà còn rần rật chứng tỏ Goliath giận lắm. Cậu đã làm gì đến mức đeo bỉm mà phải "rưng rưng" hô hoán! Vừa hay ông bạn chủ quán Karaoke đến muộn, vừa bước vào nhà đã quả quyết:
-  Trăm phần trăm B.uồi d.ái lung tung” . Câu này tao nghe quen cả ngàn lần.
Vừa dứt lời, thấy Goliath mắt sáng long lanh. Cậu ngừng kêu và nằm vật ra sàn thở dốc còn miếng vá thì đỏ tươi trở lại. Mọi người giờ mới hiểu cậu.
Sung sướng cười khành khạch, chủ nhà mở bia khao nhòe mấy ông bạn.

3.
Nhưng rồi đêm đó gã nghĩ ngợi lung mung.
Gã lần hồi nhớ lại mấy chục năm Goliath chưa từng nói những lời thô lậu như vậy. Bao năm im lặng phải có chuyện gì đặc biệt xao động mới khiến cậu dồn sức cất lời!?

Rồi gã làng màng nhận ra dạo này vợ mình khác lắm: chăm chút nước hoa, đồ lót hàng hiệu Triumph be hồng, thỉnh thoảng nàng cười một mình, má ửng hồng. “Thôi đúng có chuyện rồi!”.
Sáng hôm sau gã dắt xe đi cafe như mọi ngày nhưng rồi gửi xe lẻn về rình vợ. Gã rình đủ lâu để sắp thấy hối hận vì nghi ngờ vợ thì đúng lúc nhà lão có khách. Một tay giao hàng đô con, kính mát. Vợ gã dẫn khách “giao hàng” vào sân lên gác. Vừa tới chỗ khuất thằng khách bập tay cắm phập mông vợ gã.
- Lỡm ạ! Không nhịn được à! Sao đến sớm thế này!? – Hắn chưa bao giờ được nghe một giọng vừa ngầu vừa nũng nịu đến vậy từ miệng vợ gã.
- Thì ai bảo lần trước kêu ai: “Lỡm à! Thấy gái b.uồi d.ái lung tung!”
Đỗ Huân
Gà viết sách Gà