Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

7 VÍA CÁC CỤ

ÔNG VE CHAI có bán tại 5 Đinh Lễ, Hà Nội. Tại đây còn bán Tào Lao GàVẹo Rồng.
ÔNG VE CHAI có thể tìm ở một số hiệu sách HN và SG.
Sách "Tào Lao Gà" pdf. tải miễn phí Tại đây
(Cảm ơn Cường Po đã chụp và gửi ảnh này)
Dưới 18 tuổi cân nhắc khi đọc
1.
Lão Tổ trưởng khối phố giật mình thấy quanh bảng thông báo tổ hưu các cụ đông nghẹt trẻ con. Thường bảng dặt tin lương hưu, cáo phó, nghị quyết… trẻ đâu thèm ngó. Rẽ đám đông đang cười ngặt nghẽo chỉ chỏ, lão kinh hãi thấy câu chửi trắng phau nổi bật trên nền xi măng đen ngòm “Đ. m. các cụ!”
2.
Lão càng thất kinh vì lũ trẻ kéo tới mỗi lúc một đông. Chỗ nào vui nhộn lại được thể hiện là trẻ mò tới. Đứng, ngồi, quì, cười, cắm sừng đứa bên cạnh, xòe tay chữ “V”-Victory chiến thắng, chúng ầm ầm chụp ảnh. Rồi mấy cô cậu Tây ba lô thích chụp cảnh tắc đường đi ngang bấm máy lia lịa đám trẻ lẫn “Đ. m. các cụ!”
3.
Lão lao vào xóa nhưng chữ cứ chơ ngơ do viết bằng sơn. "Mà cũng phải giữ tang chứng, vật chứng chứ!". Rồi lão yêu cầu đoàn thể tập hợp đám thanh niên câu trộm, lũ trẻ quậy phá - Kẻ thù số 1, bọn nghi vấn tiềm năng của các cụ trong làng. “Phải làm cho ra nhẽ! Các cụ khả kính, không trêu trọc ai, công trạng đầy mình. Đứa nào dám hỗn láo viết to đùng “Đ. m. các cụ!” ?”
4.
Mấy thằng câu trộm: “Bọn con ngoại phạm! Viết thế khác gì chúng con chửi các cụ hưu trí chúng con ở nhà!” còn bọn học trò liu xiu: “Ông ơi, làm sao  chúng cháu viết được chữ đẹp như thế?!”. Lão Tiều ngắm dòng chữ bay bướm, đều tăm tắp rồi Ừ nhỉ!”. Chữ Đ xoắn xuýt như miệng con ốc biển điệu đà bắt đầu dòng “Đ. m. các cụ!”
5.
Các cụ không truy được thủ phạm nên quay ra rình. Tình cờ có con nhỏ mẫu giáo bi bô khoe cùng mấy đứa bạn: “Ông nội tớ viết đẹp lắm! Hôm nọ thấy các anh chị học sinh lưu bút chia tay cuối năm, ông bảo: “Ông cũng khoái lưu bút lắm!”. Nghe vậy, các cụ phấn chấn: “Thế ông cháu viết ở đâu?”. Con bé chỉ ngay câu “Đ. m. các cụ!”
6.
Các cụ mở tòa. Gã thú nhận: “Hôm đó, đây chuếnh choáng say, tự nhiên nhớ ngày xưa chữ đẹp được viết huân chương, bằng khen cho cả Bộ. Oai lắm. Sau 10 năm, bỗng  dưng tha thiết cầm bút. Rồi không hiểu ma xui, quỷ ám thế nào đây lại nhớ tới các cụ tổ hưu, chạy về nhà lấy sơn, lấy bút rồi viết  như ma ám “Đ. m. các cụ!”
7.
Các cụ sục sôi. Một nửa muốn tống gã khỏi hội. Một nửa bảo: “Ai chấp người say! Hơi tí khai trừ lấy ai sinh hoạt”. Còn lão Tổ trưởng đứng giữa thì bảo: “ Gã thật quá đáng, tự chửi mặt mình. Nhưng nhờ gã mà cả tuần nay hội ta có việc hồi hộp. Đuổi gã bằng vạch áo cho thiên hạ...Chi bằng mở đường để gã đóng góp, sửa chữa lại cái bảng”.  Còn gã thì lẩm bẩm: “Vẽ chuyện! Sơn đen kịt là xong, gì phải lắm lời!  “Đ. m. các cụ!”
                                                                                                                                   Đỗ Huân
                                                                                                                              Gà viết sách Gà

Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012

SÁT THỦ HAY BUỒN NGỦ



 

ÔNG VE CHAI hiện có bán tại 5 Đinh Lễ, Hà Nội. Tại đây có bán Tào Lao Gà và Vẹo Rồng
ÔNG VE CHAI có thể tìm tại các hiệu sách khác ở Hà Nội, Sài Gòn.
                                                             
Bài viết nhân dịp ÔNG VE CHAI ra mắt
Gà phỏng vấn Sát thủ đầu mưng mủ

¾     Gà: Giờ là người của công chúng chắc anh vui?
¾     Sát thủ: Ừ, vui được réo tên, vui biết thêm vài điều.
¾     Ví dụ?
¾     Trước thấy bảo cao thủ đầu có sỏi, ngu si óc bã đậu anh không biết đầu mình có gì. Giờ biết có mủ.
¾    Từ ngày được báo chí tung hô anh có vẻ hay xúc động?
¾    Không biết nữa! Trước kia anh ra tay máu lạnh. Chém xong phủi tay, vại bia là xong. Nay chắc đọc nhiều lá cải  đâm đổ đốn mơ màng xụt xịt. Hôm rồi vung mã tấu, thằng bị chém bỗng ngó mặt anh lâm ly đọc bài thơ về giang hồ, nghiệp chướng, quả báo…anh xúc động...
¾    Nghe xong chắc anh…
¾    …anh chém nó ngay.
¾    …và anh hối hận?
¾    Ừ, vì giá như anh xuống tay từ từ có khi nó còn giảng giải cho anh hiểu bài thơ!
¾    Giờ nổi danh, chắc anh nhiều việc?
¾    Chú phóng viên mà bản chất vẫn gà. Sát thủ phải dấu hành tung, đi đêm về hôm, thoắt ẩn thoắt hiện. Nay trẻ con, người lớn nhận ra anh từ xa. Chưa kịp động thủ cả làng đã lao ra xin chữ ký và đòi chụp ảnh cùng. Trước anh không hết việc nay hợp đồng cứ thưa dần dù ngoài đời đâm chém, siết nợ, trả thù tăng lên ngùn ngụt. Anh ngứa ngáy chân tay. 
¾     Vậy anh làm gì để sống?
¾     Anh ...xếp hàng xin học thuê!
¾     Em thấy xin học khí thế lắm. Phụ huynh xé rào như phá kho thóc Nhật năm 45. Chắc anh kiếm được?
¾     Phập phù lắm.
¾     Chẳng nhẽ dân tình dám tranh cướp với sát thủ?
¾     Gì mà không dám! “Vì tương lai con em chúng ta” bố mẹ, ông bà  hừng hực dẫm đạp, xô đẩy, sống chết không màng, sát thủ mưng mủ đã là gì. Đến sát thủ ôm bom từ Afghanistan tới cũng thế mà thôi.
¾    Từ ngày đánh vật với báo đài lời lẽ anh ngày càng bóng bẩy. Lúc nãy anh kêu “Bản chất” rồi thấy anh la liệt những “Sứ mệnh”, “Thời đại”, “Nguyên khí”…Em nể.
¾    Cũng là anh học mót mấy quan xảo ngôn dông dài với "Tầm nhìn", "Chiến lược", "Mục tiêu" .... Anh phục mấy lão một lại phục đông đảo chăm chú ghi chép mười.  Trong khi, anh không hiểu có bệnh lạ hoành hành 5 năm mà bao nhà thương, viện nghiên cứu rồi cả Bộ y tế xúm vào vẫn không biết bệnh gì. Bệnh vẫn chân chất mang tên Chân Tay Miệng. Anh thắc mắc nếu bệnh bung ra ở những chỗ hiểm thì gọi thế nào nhỉ, ví dụ, chẳng nhẽ gọi là bệnh Chim Đít Bướm hay bệnh "B - Đ - L".  Tóm lại, mủ trong đầu anh không chỉ mưng mà thỉnh thoảng sôi ùng ục ?!.
¾    Ước mơ của anh là gì?
¾    Hết nổi tiếng  và...được ngủ!
¾     !!!
¾    Dạo này hơi tí anh ngủ. Hôm rồi ở trường Thực nghiệm tranh cướp với cả ngàn phụ huynh anh mới giành được số 149. Gọi đến 148 anh bỗng lăn ra ngủ trong khi cả trường chỉ có 150 suất học. Tối qua đứng hẻm tối, đợi ra tay hợp đồng hiếm, anh cũng dúi dụi làm một giấc tới sáng.
¾     Vậy theo anh ai là sát thủ kinh khủng nhất mọi thời đại?
¾     (Khò khò khò…)
¾     Hê hê! Đây chứ đâu“Sát thủ hay buồn ngủ”
                                                                                                                            Đỗ Huân
                                                                                                                            Gà viết sách Gà

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012

HÀ NỘI HOA VÀO HÈ

ÔNG VE CHAI hiện có bán tại 5 Đinh Lễ, Hà Nội. Tại đây có bán Tào Lao Gà và Vẹo Rồng.

"...Hà Nội lắm thứ nhưng ít cây. Hoa thì ngày càng hiếm... Một thành phố cổ kính đủ cả bốn mùa và căng đầy nắng gió sẽ là mảnh đất không thể thích hợp hơn cho một thành phố Xanh và Hoa thơ mộng. Ta mơ rồi Hà Nội sẽ có thêm các phố mang tên các loài cây, loài hoa. Phố Cơm Nguội sắc vàng xốn xang, Phố Bằng Lăng ngây ngất tím, Phố Bàng xanh ngát mùa hè, lá đỏ xào xạc mùa đông. Rồi Phố Phượng, Phố Sấu, Phố Thàn Mát…và đương nhiên, Phố Sữa thấp thoáng ven hồ…Hà Nội đã có các phố “Hàng” nổi danh nay thêm các phố “Hoa” lại càng độc đáo. Tại sao không nhỉ? Anh hùng tên phố có thể chỉ là nhất thời nhưng phố mang tên “Hoa”, tên “Hàng” sẽ còn mãi… Chỉ với phố hoa, Hà Nội sẽ đẹp lên 10 lần hiện tại...."
(Trích Sữa - ÔNG VE CHAI)


HOA HÀ NỘI HÈ VỀ
Nhớ tới Khánh N, Liên P, Dũng T, Thắng T, Mai T, Hà B, Vy V, Hải H...Những người bạn xa nhà.

Một ngày không công việc. Chợt nhận ra đang là những ngày hoa Hà Nội đẹp nhất trong năm. Cuối Tháng 4, đầu Tháng 5 vừa khít mưa, vừa khít nắng cho vừa khít hoa đậm đà, rực rỡ. Phượng và Bằng Lăng là hoa chủ đạo những ngày này. Sẵn máy ảnh cà tàng trong túi, lang thang nửa ngày chụp ít ảnh gửi bạn bè xa Hà Nội. Hy vọng mọi người nhớ về Hà Nội mà nhớ về bạn bè, người thân.



Phố Nguyễn Gia Thiều, đoạn tình cờ có cả 4-5 loại hoa:
Phượng, Bằng Lăng, Giấy, Đại...
 

Đường Trích Sài (Ven Hồ)


Phượng cạnh Bằng Lăng trên phố Tràng Thi
Khúc quặt Hàng Bông
Hoa dâu da xoan (?) trắng ngà đường Lê Duẩn
Bằng Lăng nhiều nhất trên đường Hoàng Q. Việt

Phố Thụy Khuê

Tình cờ thấy cây Phượng cổ trong Thư viện Quốc gia.
Phải quay xe chui vào xin chụp.
Chưa thấy cây Phượng nào ấn tượng vậy

Cổng thành cổ có bóng Phượng đường Hoàng Diệu

Chơ vơ một cây hoa gì không rõ, giống như Me
Ngã tư xấu xí nhất Hà Nội, đầu Hai Bà Trưng, Cửa Nam.
Chẳng có hoa gì trừ cửa hàng bán...hoa tang

Phượng ở Hùng Vương
Phượng cạnh biệt thự cổ tân trang

Mỏi chân dừng nghỉ thấy đám nhảy đầm
dưới bóng cây si (?) hoa nở liu xiu, chi chít  khó thấy
Trên đường về nhà thấy có hoa Giun
trước cổng một ngôi nhà, phố vắng.
Sao gọi hoa Giun? Bảo quả của nó uống vào tẩy được giun (1?)
Về đến nhà thấy Mẫu Đơn nở. Có con Xén Tóc loanh quanh.
 Lâu lắm rồi mới thấy con vật này. Nhớ hồi nhỏ Xén tóc đâu hiếm.
Bắt con cho lên đầu đứa bạn và chiêm ngưỡng cảnh...xén tóc...

                                                                                                                  Đỗ Huân
                                                                                                                  Gà viết sách Gà




Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

3 KHÚC NGOẶT GOLIATH

ÔNG VE CHAI đã in xong. Muốn gửi tặng bạn bè khắp nơi như mọi lần nhưng thấy
không đủ sức, thời gian. Mong bạn bè lượng thứ. 
ÔNG VE CHAI hiện có bán tại 5 Đinh Lễ, Hà Nội. Tại đây có bán Tào Lao Gà và Vẹo Rồng và một số hiệu sách ở Hà Nội, Sài Gòn.


Truyện tâm lý tình cảm xã hội ủy mỵ loanh quanh.
Dưới 18 tuổi nên cân nhắc khi đọc!
1.

Goliath Mao Co

Goliath của gã không màu mè xanh đỏ như phần lớn những con vẹt Châu Á và Nam Mỹ mà  xám xịt từ chân tới cổ, trừ miếng vá đỏ tươi trên má thường biến màu mỗi khi cậu buồn hoặc vui. Cậu có bộ mào dựng ngược, ngang tàn và kiêu hãnh như  mấy thủ lĩnh Da Đỏ dù cậu có xuất xứ lục địa Đen. Vì bộ mào, cậu có tên Vẹt Mào Cọ còn cái tên Goliath được đặt do kích thước nghênh ngang của cậu. Tra cứu thì biết! Vẹt Goliath đứng đầu “Sách Đỏ”.
Goliath được ông nội gã, một nhà buôn giàu có thời Pháp mua lại từ một lão buôn vải Ấn Độ với giá đủ mua căn nhà mặt phố. Nhiều tiền nhưng không đắt vì Goliath đáng giá đến từng xu. Khách khứa các thời vào mua hàng nhà gã ở phố Hàng Gai đều phấn khích bởi những màn giao lưu vui nhộn với Goliath. Thời Tây cậu chào: “Bonjuor Madame! Bonjour messier!” còn thời cách mạng cậu đổi giọng: “Chào ông bà Liên Xô!”. Tây Ta kháo nhau đến ngó nghiêng Goliath đông lắm và vì vậy hàng bán vèo vèo.
Đâu chỉ vậy. Goliath còn cứu cả gia đình gã. Chuyện tày đình xảy ra vào những năm 50 cải cách. Hê hê, ông nội gã chăm chỉ và cần kiệm lại tính toán như thần nên mắc cả hai tội: Là "Địa chủ gian ác ở quê"  và "Tư sản bóc lột trên phố”. Mọi giãi bày từng nuôi dấu cán bộ và hiến vàng cho chính phủ không lay chuyển được ý chí sắt đá của đội cải cách điều tra tại nhà. Đúng lúc vô vọng, Goliath lên tiếng. Cậu sà xuống đậu trên vai một đội viên cải cách, nghiêng đầu ngây ngô rồi lanh lảnh: “Nhà cháu nghèo lắm! Nhà cháu đói ăn!”. Các đội viên trẻ tuổi đều mới thoát ly chăn trâu, cắt cỏ còn đó tình yêu với chim muông, bất ngờ được một mẻ cười nắc nẻ. Ông nội gã nhờ vậy thoát nạn.
Đâu chỉ mua vui, Goliath biết giá trị của mình. Gặp những kẻ đối xử lìu tìu hay đám trẻ con chọc ghẹo, cậu thường đậu tít trên chiếc đồng hồ cổ treo giữa nhà, nhìn xuống quần chúng mà rành rọt: “Không phải vẹt Bách Thảo! Ta là Goliath!”.
Cứ thế, Goliath dểnh dang sống xuyên nửa thế kỷ qua vài chế độ với 3 đời nhà gã cho đến ngày đại họa xảy ra - Ngày có dịch cúm gia cầm SARS. Người ta đi từng nhà bắt tiêu hủy và tiểm chủng gia cầm.  Vì quá nổi danh Goliath không thể trốn tránh như đám gà vịt loàng xoàng và chim chóc liu xiu trong phố. Mũi tiêm định mệnh không rõ có cứu cậu khỏi lây nhiễm SARS không chỉ biết nó khiến cậu bỗng nhiên im bặt.
Cũng từ đó gã buồn chẳng thiết làm ăn. Lũ trẻ quanh phố giờ gọi Goliath của gã là “Vẹt Xã Điền” chắc ám chỉ cậu thuộc dạng câm điếc. Ngày vài lần gã thần người ngắm Goliath ủ ê và rủ rỉ với cậu về những ngày chói lọi hào quang.

2.
Gần chục năm im lặng, bỗng dưng sáng nay Goliath cất lời. Đầu tiên là những âm “ùng” “oàng” nặng nề, sau thì Goliath nhọc nhằn hắt ra cả câu.
Gã sửng sốt, tim đập rộn ràng, nước mắt tự nhiên lăn trên má. Bồi hồi, thương cảm gã không quan trọng Goliath nói gì. Mãi đến khi nhận ra Goliath vẫn tha thiết nhìn mình cất giọng thì gã mới chú ý lắng nghe. Mũi tiêm ngày nào khiến Goliath giờ có giọng hao hao Xứ Nghệ, bay và nhẹ. Cậu gắng gượng lắm nên tiếng phào phào nhát gừng. Gã không muốn làm Goliath buồn khi chưa bắt được rõ tiếng cậu nên hồi hộp  gọi điện cho mấy thằng bạn thân có nhiều kỷ niệm với Goliath đến nghe thử.
Ông bạn nhà thơ chăm chú lắng nghe Goliath rồi phán:
- Cậu bảo: “Bờm dáng bung xung”. Chắc cậu lo cho bộ dạng của mình!
Miếng vá trên má Goliath vẫn tím ngắt. Cậu đâu nói vậy.
Đến lượt ông bạn bác sỹ:
- Rõ là “Buồn đái rưng rưng”. Cậu già rồi chắc bị tiểu đường, viêm tiền liệt tuyến hoặc sỏi thận nên mót đái suốt ngày.

Nhưng vẫn sai. Miếng vá không những vẫn tím ngắt mà còn rần rật chứng tỏ Goliath giận lắm. Cậu đã làm gì đến mức đeo bỉm mà phải "rưng rưng" hô hoán! Vừa hay ông bạn chủ quán Karaoke đến muộn, vừa bước vào nhà đã quả quyết:
-  Trăm phần trăm B.uồi d.ái lung tung” . Câu này tao nghe quen cả ngàn lần.
Vừa dứt lời, thấy Goliath mắt sáng long lanh. Cậu ngừng kêu và nằm vật ra sàn thở dốc còn miếng vá thì đỏ tươi trở lại. Mọi người giờ mới hiểu cậu.
Sung sướng cười khành khạch, chủ nhà mở bia khao nhòe mấy ông bạn.

3.
Nhưng rồi đêm đó gã nghĩ ngợi lung mung.
Gã lần hồi nhớ lại mấy chục năm Goliath chưa từng nói những lời thô lậu như vậy. Bao năm im lặng phải có chuyện gì đặc biệt xao động mới khiến cậu dồn sức cất lời!?

Rồi gã làng màng nhận ra dạo này vợ mình khác lắm: chăm chút nước hoa, đồ lót hàng hiệu Triumph be hồng, thỉnh thoảng nàng cười một mình, má ửng hồng. “Thôi đúng có chuyện rồi!”.
Sáng hôm sau gã dắt xe đi cafe như mọi ngày nhưng rồi gửi xe lẻn về rình vợ. Gã rình đủ lâu để sắp thấy hối hận vì nghi ngờ vợ thì đúng lúc nhà lão có khách. Một tay giao hàng đô con, kính mát. Vợ gã dẫn khách “giao hàng” vào sân lên gác. Vừa tới chỗ khuất thằng khách bập tay cắm phập mông vợ gã.
- Lỡm ạ! Không nhịn được à! Sao đến sớm thế này!? – Hắn chưa bao giờ được nghe một giọng vừa ngầu vừa nũng nịu đến vậy từ miệng vợ gã.
- Thì ai bảo lần trước kêu ai: “Lỡm à! Thấy gái b.uồi d.ái lung tung!”
Đỗ Huân
Gà viết sách Gà

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

NHÌN NGHIÊNG VÀO THẦN TƯỢNG


Bài viết đợi ra mắt ÔNG VE CHAI
Đỗ Huân, 260 trang, NHB Hội Nhà văn
        ÔNG VE CHAI hiện có bán tại 5 Đinh Lễ, Hà Nội. Tại đây có bán Tào Lao Gà và Vẹo Rồng

 
Trọng tài bóng đá Huy Khôi được tưởng nhớ và ca ngợi  như “Con chim đầu đàn của trọng tài Thủ đô; “Cây còi số 1 Việt Nam”; “Niềm tự hào…”…
Nếu Guc ta sẽ biết ông là vận động viên đa tài nổi tiếng từ thời thuộc Pháp và từng làm đến Phó Giám đốc Sở thể dục thể thao Hà Nội sau thời 1954. Tuy nhiên, người ta hay nhắc tới ông như một trọng tài giỏi, công tâm và đã từng được chỉ định bắt trận chung kết bóng đá ở Đại hội thể thao các nước mới trỗi dậy thế giới - GANEFO năm 1966 tại Campuchia giữa Trung Quốc và Triều Tiên.
Không phải ông Khôi này...
(Ảnh mạng)
Biệt danh “Khôi King Kong” của ông không phải vì “dáng vẻ cao lớn” như một bài báo vớ vẩn mô tả mà có lẽ bởi vẻ ngoài, rồi tay, trán, miệng ông trông hao hao giống… king kong. Tôi biết điều này không phải do xem ảnh mạng mà khi còn nhỏ lúc gia đình tôi còn ở Ô Chợ Dừa, rồi Nam Đồng (Hà Nội) vào những năm 60, 70 tôi vẫn thường gặp ông đạp xe đi dọc phố Nam Đồng (Nguyễn Lương Bằng bây giờ). Tôi cũng đã từng được xem ông bắt một, hai trận ở sân Hàng Đẫy. Tôi khâm phục lắm.
Nhưng hôm rồi một người quen, đáng tuổi cha chú, có kể lại chuyện tôi chưa từng biết về trọng tài Khôi người cầm còi bắt trận đội Hoàng Diệu (có từ thời Pháp thuộc) đá với đội Thể công. Trận đó, có tình huống va chạm trên sân, thay vì đưa ra quyết định của mình, ông Khôi đã chạy về phía khán đài A, đứng nghiêm, giơ tay chào như quân nhân và xin ý kiến của Thủ tướng về hướng giải quyết. Đó cũng là trận cuối cùng của Hoàng Diệu. Sau vụ này, như lời người kể, uy tín ông Khôi xuống nhiều lắm.
...mà là ông Khôi thấp nhỏ, đầu cua
đứng giữa (Ảnh mạng)
Chưa hẳn tin nên tôi mang chuyện đi hỏi thêm ông chú họ, cũng từng là tay chơi và thông thạo bóng đá, thể thao một thời. Ông bảo chuyện này có thật.
Thoáng có ý nghĩ rằng trọng tài của ta, ngay cả người được tôn vinh nhất cũng đã có kiểu “bẻ còi” từ xa xưa. Không hẳn thiên vị, ăn gian hay ăn tiền, mà đôi khi vận dụng cung cách “hòa cả làng”, “hữu nghị là chính”…vào điều khiển trận đấu. Cũng có thể vì vậy mà ông Khôi được đề nghị bắt trận đấu của 2 nước "đang trỗi dậy" Trung – Triều?!
Rồi nghĩ, ta luôn được hô hào "Hãy nhìn thẳng vào sự thật!". Kết quả là người, vật, sự kiện gồm cả các thần tượng luôn hiện ra theo hướng "nhìn thẳng". Có lẽ các thần tượng cũng cần được...nhìn nghiêng?!


Đón đọc:
ÔNG VE CHAI
Chuyện phiếm Hà Nội
                   Không hẳn chuyện bịa.
                   Đâu chỉ chuyện hài.
                   Nào phải chuyện bi.
                   Dặt chuyện Việt. Thuần Việt.
                   
                                                        Đỗ Huân
                                                                                                                             Gà viết sách Gà

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

ÔNG VE CHAI LỖI HẸN 1 TUẦN


Viết phụ họa cho ÔNG VE CHAI ra mắt và bị sự cố

Có mấy người bạn gọi: “Nào có thấy ÔNG VE CHAI đâu! Chắc lại ba hoa PR lừa thế kỷ!”.
Thực ra ÔNG VE CHAI đã in xong. Sách đến tay tác giả vừa đúng trước kỳ nghỉ lễ. Gà viết sách Gà sốt sắng đã kịp tặng mấy người thân quanh nhà. Rồi chợt phát hiện sách có lỗi nặng. Chính truyện Ông Ve chai (được đặt cho tên sách) đã bị thiếu một đoạn như ảnh chụp. Không rõ lỗi này vô tình hay hữu ý. Hê hê! Chắc xỏ nhau đây! Xỏ tác giả!? Hay ai chơi xỏ ai?!
Vừa bực vừa hài nên gọi điện đến NXB Hội Nhà Văn định “ăn vạ” bắt đền. Được cái những người liên đới và có trách nhiệm đều chia buồn lỗi lầm. Rồi các vị này nói: “Sự cố sách của anh có đáng tiếc thật nhưng… không đáng kể! Còn nhiều pha gay cấn hơn nhiều!”.  Rồi những người biên tập, quản lý đã kể sơ sơ vài sự cố kinh dị để gã tự so sánh mà thay đổi hành vi.
Ví như trong một cuốn sách phát hành toàn quốc có chuyện kể về sự đón tiếp nguyên thủ nước ngoài của Thủ tướng Phạm Đ. Sách có đoạn nhẽ ra phải viết: “Thủ tướng Đ. Phạm  nồng nhiệt tiếp nữ Thủ tướng G. India” nhưng do nhầm "t" thành "h" nên thành “Thủ tướng Đ. Phạm  nồng nhiệt HIẾP nữ Thủ tướng G. India” . 
Những người có óc hài hước bình luận rằng điều đáng tiếc nhất ở đây không phải “tiếp” bị nhầm thành “hiếp” mà chính là có sự thiếu trung thực khi đề cao quá mức “khả năng” của Thủ tướng Đ. vì ai cũng biết vào thời gian đó vị này đã giữ chức thủ tướng mấy chục năm – “thâm niên” nhất thế giới, tuổi già, sức yếu, lập cập, chân bập, tay run sao có thể “phong độ” như vậy được.
Khiếp chuyện “tiếp” - “hiếp” trong thực hành in sách nước nhà, Gà viết sách Gà đành …cười trừ và thấy lòng vị tha nổi lên đùng đùng. Rồi gã thấy mình còn may chán nên đành hy vọng NXB Hội Nhà Văn sẽ cõng sách về, in lại trang này và có cách phù phép dán chồng, dán đè lên nhau.
Cũng vì vậy, thưa bạn đọc xa gần! Xin được hẹn sách đến tuần sau vậy.

                                                                                                        Đỗ Huân
                                                                                                        Gà viết sách Gà