Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

* GÀ TẬU TRỨNG VÀNG

               Sách "Tào Lao Gà" tải miễn phí Tại đây         

                                                                                           

Ông không biết đến vàng cho tới tận 55 tuổi.
Ông vốn là người ăn to, nói lớn và lắm tài lẻ tẻ. Vợ mất sớm, ông ở vậy nuôi hai con ăn học. Dù ngoài 50 ông vẫn được nhiều cô thầm yêu, trộm nhớ. Có bà bỏ bễ cả chồng con, một mực theo đuổi ông. Nhưng rồi không may ông ốm nặng vì đường tiêu hóa, phải cắt bỏ nửa cái dạ dày. Người tọp chỉ còn bộ khung. Kinh tế cũng vì vậy mà sa sút. Các cô, các bà giờ đi đâu cả.
Khi đứa con cuối cùng lập gia đình ông thấy mình hụt hẫng. Ông muốn có bạn đời. Nhưng việc đó thật không dễ đối với một người mà sức vóc và tài chính đều có vấn đề. Sau 2 năm trời trăn trở, cuối cùng nghe mách nước, ông quyết định phải làm mới mình để mong có bạn tâm giao.
Số tiền dành dụm ông vung hết cho nhuộm tóc, sắm com lê, giày tây và thật nhiều vàng. Đồng hồ, kính, bút, bật lửa, nẹp cavat, nhẫn…đều vàng. Dây chuyền vàng ông đeo dễ đến vài cây có kích thước một sợi thừng. Dưới ánh đèn sàn nhảy, ông nổi bật nhờ từ kính đến giày đều long lanh chói lòa như hoàng tử “Một nghìn một đêm lẻ”. Dù có vẻ sến nhưng hiệu ứng vàng có tác dụng ngay. Hà Nội giờ giống Sài Gòn, càng sến càng được việc, ít nhất là trên sàn nhảy. Một khung xương đồ sộ lóng lánh ánh vàng cùng vẻ ngoài thật thà, sởi lởi khiến mỗi lần nhạc nổi lên, các cô, các bà bâu quanh ông chi chít. Có những bà son phấn đầy đặn, vàng, ngọc phủ quanh mình còn nhiều gấp mấy lần ông. Người ta thì thào rằng ông là đại gia, công ty, bất động sản vương vãi khắp cả nước rằng ông góa vợ và đang có ý tìm người “nâng khăn sửa túi”.
Thế nhưng ông không kết bà nào mà vướng vào một cô gái trẻ có độ tuổi xấp xỉ con mình. Cô này công nhận hút hồn. Vòng một siêu hạng như được kích bằng cặp bưởi da xanh. Đôi mắt đa tình ướt như mắt thỏ. Mười lăm năm “gà trống nuôi con” ông thèm bộ ngực này, cặp mắt này. Ông ngây ngất quấn quýt cùng cô gái trẻ. Ngoài sàn nhẩy họ nhìn nhau, ôm nhau như điện giật. Nhẫn vàng lung linh trao gửi. Một trẻ một già. Một nhan sắc, một “đại gia”. Đôi uyên ương ríu rít bên nhau khiến người người trầm trồ.
Rồi đúng như thiên hạ dự đoán, chưa được một năm thì cô gái bỏ ông mà đi cùng với đám vàng lỉnh kỉnh của ông. Nàng chỉ chừa lại cho ông con đồng hồ vàng. Con này vốn do một ông anh họ có nhà ở phố Đỗ Hành mê vàng để lại cho ông với giá hữu nghị. Không rõ nó có là đồ xịn?
Giờ thì người ta thấy ông về ở cùng cô con gái trong một nếp nhà có phần chật hẹp ở một con hẻm nhỏ. Điều lạ là hai đứa con ông không lấy đó làm buồn. Ông cũng không lấy đó làm buồn. Không vàng, không nhảy đầm, hàng ngày ngoài hai buổi phim và chơi với các cháu, ông chỉ lặng lẽ tưới vặt mấy chậu cây cảnh trên nóc nhà.
Nhiều người bỉ bai ông không thương con cái.
Có người chế nhạo ông dại gái.
Còn ông chỉ thỉnh thoảng mủm mỉm cười.


                                                 Đỗ - Gà viết sách Gà - 11.2011