Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

* JANE


          Sách "Tào Lao Gà" tải miễn phí Tại đây                                                                                                                                                                            


Jane đến Hà Nội! Tin loan đi làm Tầm và đám bạn phấn khích lắm. Có thông báo hẳn hoi: “Jane là diễn viên điện ảnh Mỹ nổi tiếng, chiến sỹ đấu tranh vì hòa bình, nhà trường khuyến khích các em học sinh đi đón…”. Còn ông anh họ của Tầm xem ảnh Jane thì quả quyết:  “Jane đẹp mê hồn!” và ông ước ao: “Giá như trong đời dù chỉ một lần ta được ôm hôn nàng nhỉ?!”.
Đối với một cậu bé 15 tuổi như Tầm, những khoa trương vô biên của ông anh về phụ nữ luôn làm cậu háo hức. Lần này cũng vậy, sự suýt xoa làm Tầm mong ngóng gặp Jane. Thời chiến chỉ sẵn còi báo động và máy bay gầm rú khiến việc được tận mắt thấy một người đẹp Mỹ làm Hà Nội háo hức. Nhiều người đổ về Văn Miếu mong được gặp Jane. Người ta xô đẩy, chen lấn, luồn lách, chỉ chỏ cốt được nhìn ngắm tài tử của mình. Người đông ùn ùn khiến Tầm nào thấy Jane đâu. Cậu thất vọng lắm.
Rồi trời bỗng đổ mưa xối xả khiến phần lớn đám đông trôi dạt. Chính cái thời khắc ngắn ngủi tầm tã đó Tầm may mắn được gặp Jane khi nàng và mấy người đi cùng tạt vội trú mưa dưới vòm cổng Văn Miếu. Tầm nhớ cái cảm giác Jane vô tình chạm nhẹ vào mình và nụ cười của nàng với cậu như vừa để xin lỗi, vừa để làm thân. Tầm không ngờ mình lại gần Jane đến vậy. Cậu cảm sâu lắm mùi hương từ Jane. Mùi hương không thể gọi tên. Mấy chục năm nay thỉnh thoảng Tầm vẫn thảng thốt mùi hương đó. Rồi cả hơi ấm của nàng như cũng lan tỏa sang Tầm. Rồi khuôn mặt rạng ngời, làn môi thắm đỏ và đôi mắt xanh sống động của nàng. Mưa làm cho chiếc áo cánh Jane mặc ướt sũng, bó sát thân hình thon thả làm nổi những đường cong trên ngực nàng. Chưa bao giờ Tầm được rõ ràng những đường cong phụ nữ đến vậy. Tầm bối rối…
Tầm bối rối nhiều ngày sau đó. Trên lớp cậu ngồi lặng trước bài luận “Những cảm tưởng sâu sắc nhất của em về cuộc gặp gỡ …”. Các bạn Tầm viết la liệt về “người chiến sỹ hòa bình” còn cậu thì chống cằm hoang mang. Những rung cảm vừa thực vừa bay bổng vẫn tràn ngập trong Tầm khiến con tim cậu run rẩy. Tầm hiểu là mình không thể viết ra cái cảm giác lung linh, đê mê của mình khi gần nàng, về cái động chạm da thịt thật nhẹ với nàng. Tầm day dứt và lặng thing. Thời gian qua nhanh. Bài làm trắng tinh. Tầm nhận điểm xấu tuyệt đối.
Cả chục năm sau đó, mùi hương ngây ngất cùng những đường cong gợi cảm của Jane làm Tầm vương vấn. Chúng vào cả giấc ngủ của Tầm. Cậu hào hứng tìm kiếm mọi thứ về Jane. Bức chân dung nhỏ xinh của Jane do ông anh tặng được Tầm giữ gìn như báu vật. Đôi mắt nàng luôn nhìn Tầm mênh mông xanh thẳm. Mãi sau này, phải nhờ cậy nhiều lắm Tầm mới có cơ hội được xem một phim có Jane thủ vai. Một Jane bắn súng, phóng xe đầu tiên làm Tầm thích thú nhưng rồi bỗng cậu cảm thấy vẫn nụ cười rạng rỡ nhưng có gì đó không hẳn là Jane của cậu. Tầm không xem phim Jane đóng nữa. Thực ra, Tầm cố cưỡng lại chúng. Tầm muốn giữ mãi một Jane thánh thiện, một Jane bay bay dưới trời mưa của tuổi 15.
Chiều nay vợ chồng Tầm đưa con gái chơi tha thẩn trong công viên. Nắng thu vàng miên man. Ngả người mơ màng trên ghế Tầm bỗng thảng thốt gì đó thật nhẹ, thoang thoảng và lay động. Vợ âu yếm hỏi: “Mình sao vậy?”. Tầm giật mình mà rằng: “Không! chỉ là một chút hương xưa, chợt về và chợt tan trong gió thoảng”

                                                                                                            Đỗ Huân    25.8.2011