Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011

* THUỐC TỄ LÀ DỄ UNG THƯ

Thời nay ra ngõ gặp…bệnh gan. Con bệnh nhiều đến mức, đôi khi, nếu ai đó có bảo mình bị xơ gan cổ chướng thì người xung quanh vẫn phẩy tay: “Ăn nhằm gì! Yên tâm mà vui sống!”

Tiều cũng gan, bụng to như bà chửa. Có bệnh vái tứ phương nên Tiều uống đủ loại thuốc mọi người mách bảo: từ thuốc Tây trăm ngàn đồng một viên đến các loại thuốc Ta hoa lá củ cành phơi cùng rơm rạ. Đủ cách mà bệnh Tiều không chuyển cho đến một ngày có người mách Tiều thuốc lá của người dân tộc. Thuốc dặt cỏ với cỏ và chỉ cần bỏ nồi đun sôi uống thay nước. Kỳ lạ là sau khi uống hết ba bao tải 60 ngàn đồng, bụng Tiều xẹp dần, người thấy nhẹ nhõm, mắt bớt mọng, ăn được, đọc báo không thấy rơi.

Tiều phấn khởi lắm và nghĩ ngay tới hai ông bạn quí cùng nhiễm gan giống mình. Hôm lấy thuốc, tiện xe Tiều không quên lấy cho mỗi ông bạn một bao tải. Điều thần kỳ là chưa uống xong bao tải, cả hai ông đều thấy “trong người khang khác. Có vẻ khả quan”. Tiều sướng lâng lâng vì chẳng mấy khi giúp được bạn bè chuyện gì. Tiều nhắc máy gọi điện cho “đại lý” hẹn ngày lấy mẻ thuốc sau. Đầu dây bên kia nhà thuốc người Mường cất giọng:
- Có tiến triển tốt không?
- Không thể tốt hơn!
- Thế bác có trộn đều hai bao tải trước khi uống? Hai thứ lá đấy nếu để riêng là độc lắm đấy!

Tiều choáng như điện giật. Tiều đã quên lời dặn của thầy lang khi nhận hai bao thuốc thửa. Tiều đã hào sảng và nhanh nhẩu gửi cho mỗi ông một bao tải mà quên không trộn chúng. “Biết làm sao bây giờ?... Ta đúng là đồ...”.

Đêm trằn trọc. Trong giấc ngủ chập chờn Tiều chiêm bao thấy hai ông bạn mỗi người ôm một ấm tích thuốc to như bồ đựng thóc. Cả hai đều ngậm vòi, vừa tha thiết nhìn nhau vừa thi nhau mút. Rồi Tiều thấy bụng hai ông bạn cứ to dần, to dần…và rồi cả hai bỗng nổ cái đùng! Tan như xác pháo. Tiều choàng tỉnh, mồ hôi như tắm: “Trời! Liệu có nên thông báo?...Đằng nào thì cũng đã uống hết rồi...Thấy trong người khang khác là triệu chứng gì đây?...Lạy trời!...”
                                                                                                                                                                   Đỗ Huân  - 6.2011